Không tựa đề
Tôi tự nhiên cảm thấy mệt mỏi trong các mối quan hệ, chỉ muốn chui rúc vào một góc nào đó và biến mất. Tôi tự hỏi mình hàng trăm lần những lúc như này rằng mục đích của mình là gì? nó quan trọng với mình như vậy hay không? mình thực sự sẽ đạt được điều gì đó gọi là hạnh phúc chứ? Những lúc như này tôi mệt mỏi với tình yêu, hôm nay anh ấy nhìn tôi như thể anh ấy cũng đang tự hỏi chính bản thân mình là liệu anh có còn yêu tôi nữa không? liệu quyết định đi cùng tôi lâu dài có đáng hay không? Tôi chán ghét công việc của mình, tôi chán cảnh phải đến gặp giáo sư và ông chẳng thể nói với tôi một câu tiếng anh hoàn chỉnh, đến người trợ lý trẻ tuổi cũng không thực sự khiến tôi có thêm chút động lực làm việc nào khi anh tỏ ra tận tình chỉ bảo tôi. Tôi ngán ngẩm những con người trong khu kí túc xá quốc tế, những nụ cười giả lả và những múi giờ sinh hoạt trái ngược nhau khiến chúng tôi dù ở cùng phòng nhưng hai ba ngày mới gặp mặt nhau. Nhưng có lẽ là vì tôi không muốn chạm